Thanh Duy đang có màn trở lại ấn tượng với khán giả yêu điện ảnh Việt sau Dream Man (2018). Gần đây, nam ca sĩ/diễn viên tiếp tục “ghi điểm” với vai diễn Hùng trong phim kinh dị Dưới Đáy Hồ (2025). Một vai diễn có thể được xem là “đo ni đóng giày” dựa trên chính cá tính và phong cách của anh.
Trong Dưới Đáy Hồ, Thanh Duy vào vai Hùng, một drag queen mang trong mình niềm đam mê sân khấu, luôn rạng rỡ, yêu đời nhưng lại phải chịu đựng ánh nhìn định kiến, sự chèn ép trong hậu trường. Vai diễn vừa hài hước, vừa cảm động, đậm chất Thanh Duy với những biểu hiện đặc trưng của anh chàng: năng lượng cao, duyên dáng và gần gũi cùng nhân cách Delilah, dragqueen do Thanh Duy thể hiện khi đi hát.

Ekip cũng chia sẻ rằng vai diễn Hùng gần như là được “đo ni đóng giày” cho Thanh Duy.
Khi “đo ni đóng giày” trở thành vùng an toàn
Tuy nhiên, sự hợp vai tuyệt đối này lại gợi lên một câu hỏi: liệu Thanh Duy, và nhiều diễn viên khác, đang quá thoải mái trong vùng an toàn khi nhận những vai diễn dưới danh nghĩa “đo ni đóng giày”?

“Đo ni đóng giày” là chiến lược quen thuộc: đạo diễn sẽ chọn diễn viên từng thành công với một kiểu vai để lặp lại hiệu quả. Với diễn viên, đây là dự án đơn giản hơn. Họ chỉ phải mặc phục trang lên rồi diễn lại chính mình.Nhưng nếu nhìn từ góc độ phát triển nghề nghiệp, đây lại là con dao hai lưỡi với người diễn viên. Diễn lại chính mình thì dễ, vượt qua bản thân để trở thành người khác mới khó.

Khái niệm “hợp vai” trong phim Việt hiện nay thường bị hiểu đơn giản là: thấy quen mặt, quen kiểu diễn, quen phong cách. Hợp nhưng là kiểu “bình mới rượu cũ”. Còn Thanh Duy, sau Dưới Đáy Hồ, liệu có tiếp tục được chọn cho các vai màu mè trong thế giới rùng rợn mãi mãi?

“Hợp vai”: ai điều chỉnh ai?
Trong điện ảnh, sự hợp vai lý tưởng nên là lúc diễn viên và nhân vật tìm thấy nhau ở giữa con đường: Đạo diễn tin tưởng những gương mặt tiềm năng, và ngược lại, diễn viên học cách sống như nhân vật và không ngừng làm giàu portofolio diễn xuất.Các gương mặt nổi bật của điện ảnh Việt hiện nay như Ninh Dương Lan Ngọc, Quang Tuấn, Ngọc Lan, hay thế hệ đi trước như NSƯT Thành Lộc, NSƯT Kim Xuân… Đều là những người luôn khiến khán giả bất ngờ. Không vì họ chọn vai khác, mà vì họ thay đổi chính mình mỗi lần nhận vai, để tạo ra “nhân vật mới” chứ không phải những “gương mặt thân quen”.

Mạnh dạn bước ra khỏi chiếc áo vừa vặn
“Đo ni đóng giày” có thể là một bệ đỡ tốt nếu nhìn từ góc độ của nhà sản xuất, đạo diễn. Bởi nó đảm bảo sự an toàn trong diễn suất, dễ kiểm soát rủi ro và tăng khả năng ăn khách. Nhưng với người diễn viên, việc bị chọn vào dạng vai giống nhau tới lần thứ 2, 3 có thể trở thành “red flags”. Sự quen thuộc sẽ dần bào mòn tính thử nghiệm, tính tò mò và sự đa dạng trong kỹ năng làm nghề.


Hệ quả là cái bóng quá lớn từ một vai diễn thành công sẽ vô tình che phủ tất cả những nỗ lực kế tiếp. Trần Nghĩa từ Mắt Biếc, Avin Lu từ Em và Trịnh đến nay vẫn bị “kẹt vai” trong hình tượng thơ mộng, thư sinh khiến mỗi lần họ xuất hiện lại dễ bị so sánh với chính vai cũ của mình.



Người diễn viên có lẽ cần cẩn trọng hơn với những lời mời “đo ni đóng giày”. Hoặc họ cũng có thể chủ động bước ra khỏi vùng an toàn bằng việc chọn nhân vật đòi hỏi sự hóa thân công phu hơn, hay thậm chí là nhận những vai “ngược tạng” hoàn toàn. Chính những bước đi không dễ chịu ấy mới giúp một diễn viên thật sự nâng tầm, không chỉ là người đóng giỏi một kiểu vai, mà là nghệ sĩ đúng nghĩa có thể sống trong nhiều cuộc đời khác nhau.Nhã Phương từng thu được rất nhiều lời khen khi cô nàng tham gia Cây Táo Nở Hoa với sự thay đổi ngoại hình chóng mặt. Hay như Huỳnh Hiểu Minh, sẵn sàng khoác lên 15kg cân nặng để hóa thân vào vai diễn. Đó là những ví dụ điển hình của những diễn viên kính nghiệp sẵn sàng đi xa khỏi vùng an toàn để hóa thân thành một con người mới.

Tài năng được nhận biết qua cảm giác quen thuộc. Nhưng bản lĩnh chỉ xuất hiện khi người ta dám đối đầu với cái không quen.